ĐL Năm ấy tôi về Đà Lạt , cũng tâm tình ấy , cảnh vật ấy nhưng duy chỉ có con người là cũ , nhìn bâng quơ vô định về hướng hồ Xuân Hương , tôi chợt nhận ra sự biến chuyển của mọi vật nhanh không ngừng , chớp mắt mọi thứ thay đổi , tôi cũng thay đổi , Đà Lạt thay đổi , em cũng thay đổi , bao nhiêu người tới và đi trong chuyến mộng đời này cũng thay đổi. Ta lướt qua nhau rồi vô tình rơi rớt vài mảnh kỷ niệm quý giá hay vài vết xước sâu thẳm mà chính ta cũng chẳng nhận ra. Đà Lạt lạnh , vẫn cái lạnh thấu xương thấu tủy về đêm nhưng lại có chút nắng vàng dịu nhẹ , ấm áp khi bình minh , bản thân tôi không thích tiết trời quá khắc nghiệt đặc biệt là về cái lạnh nhưng có lẽ ghét thứ nào trời cho thứ ấy , bao nhiêu kỷ niệm sâu sắc , bao nhiêu con người đặc biệt của cuộc đời lại gắn bó với cái dịp thời tiết như thế này - đặc biệt là Giáng Sinh . Tức giận , buồn tủi , vội vã, lo âu , hạnh phúc , bâng khuâng, vui sướng .. tôi có đủ cả , cứ như mọi thứ chỉ là một tập hợp cảm xúc cứ để đó đợi tôi đủ lớn , đủ trưởng thành , đủ để chiêm nghiệm và vỡ òa – tôi đã từng như thế đó. Đà Lạt năm nay khác xa Đà Lạt năm ấy , tôi không phải đi lang thang với thằng bạn thân hát nghêu ngao vài bài hát , không phải là một đứa trẻ non nớt phải chịu cái lạnh vô tình của Đà Lạt khi mặc không đủ ấm nữa , Đà Lạt thơ mộng dành cho những kẻ mộng mơ , năm nay tâm thế tôi gặp lại Đà Lạt đã khác , âm nhạc là thứ chính yếu của đời tôi , tôi quay lại gặp Đà Lạt với bao nhiêu tâm tình , suy nghĩ của một người nghệ sĩ đã được Đà Lạt nuôi dưỡng từ cái thuở đó. Đà Lạt từ tốn , nhẹ nhàng , tới và đi không ràng buộc như cơn gió gợn nhẹ mặt hồ , con người và cảnh vật Đà Lạt cũng vậy , nhỏ nhẹ và đậm chất nghệ thuật cứ như mảnh đất cao nguyên này dành riêng cho những con người nội tâm như tôi vậy. Sau chừng đó thời gian , Đà Lạt lại một lần nữa làm tôi cảm thấy nhỏ bé vô cùng , đối mặt với thiên nhiên hùng vĩ , mọi vấn đề dường như chẳng còn quá nhiều nghĩa lý , lúc đó chỉ có tôi và thiên nhiên , cả hai đều trầm trồ ngưỡng mộ nhau. Tôi tới Đà Lạt lúc đêm tối và lạnh lẽo nhất , Đà Lạt tiễn biệt tôi với cái nắng ấm dịu dàng nhất , không ai nói ai , chỉ biết như vậy là đủ. Tôi nghĩ vậy! Tạm biệt Đà Lạt , hẹn một ngày không xa , chúng ta lại tâm tình với nhau bằng những câu chuyện ,những nốt nhạc , những sự nghĩ suy , hẹn một ngày không xa chúng ta lại lớn hơn rồi chỉ để gặp lại và nhắc nhở rằng ta đã từng như thế nào , đã từng nhỏ bé ra sao , tôi gửi chút tâm hồn của mình lại cho Đà Lạt cất giữ để sau này đó sẽ là chén trà câu chuyện cho cuộc hội ngộ tới. Tạm biệt Đà Lạt!