Tiếng của mấy con mụ tập thể dục nói inh ỏi dưới đường làm khuấy động cái bầu không khí vốn yên tĩnh của buổi sáng tại khu tập thể này , nằm trên giường, hắn nhắm nghiền mắt ráng ngủ thêm một chút nữa nhưng ko tài nào loại bỏ được cái thứ âm thanh chát chúa khó chịu ấy ra khỏi đầu hắn được đc . Điều đó làm hắn bực mình, ngồi dậy định thần lại hắn lại suy nghĩ về một thứ xa xăm nào đó. Từ bé hắn cảm giác như mọi người xung quanh ai cũng xa lánh hắn như một tên nhóc quái dị , đêm nào hắn cũng nghe những tiếng chửi rủa , thì thào quanh tai điều đó làm hắn có 1 tuổi thơ ko êm đềm chút nào . Mẹ hắn là 1 người gắt gỏng, bà ta ko bao giờ nghe hắn nói lấy nửa câu , một chút phật ý của bà ta có thể làm hắn no đòn ngay có lẽ vì thế mà hắn lầm lì và rất ít nói .Tuuuuuuuu.......... tiếng còi của ấm nước nóng đang bắc trên bếp để pha cà phê làm hắn giật mình .Đứng dậy hắn bước vào phòng tắm định bụng sẽ cạo bộ râu bất trị hơn 2 tháng rồi mà hắn chưa đụng đến, chải chuốt tóc một chút ,ăn mặc gọn gàng hơn thường ngày vì hôm nay là ngày hắn đi xin việc . 28 tuổi rồi , tốt nghiệp đại học về kinh tế hắn đã nộp cả trăm à không có lẽ là cả nghìn cái đơn xin việc nhưng tất cả những gì hắn nhận lại được là không có gì, không 1 hồi âm , không 1 email phúc đáp... tất cả chỉ là những cái lắc đầu lạnh lùng. Có lẽ điều đó làm hắn thấy bất mãn với cuộc đời vô vị này - chí ít là trong suy nghĩ của hắn